Lời dịch
Anh viết lại những dòng em muốn
Anh dùng những từ em đã dạy anh, qua bao tháng bao năm
Em đã phù phép gì lên tờ giấy ấy
Để phai nhạt dần trong ánh bình minh
Anh sợ hãi cách em hiểu thấu lòng anh
Bởi tình yêu có thể để lại những vết thương khó xoá
Em lấy đi niềm hy vọng cuối cùng
Em làm anh trắng đêm thao thức
Ước gì em ở lại bên anh
Khi những chiếc lá mùa thu rơi thật nhẹ
Đơn độc...Chỉ nỗi đau còn lại bên anh
Nếu em vấp ngã, anh sẽ đỡ em
Nếu em yêu, anh cũng sẽ yêu
Cứ như vậy, em yêu, đừng e sợ điều gì
Em sẽ luôn an toàn, anh hứa
Chỉ cần em cũng sẽ yêu anh
7 lời nói dối viết trong đêm tăm tối mùa đông
Anh đọc lại bài thơ duy nhất trong cuốn sách cuối cùng anh có
Ký tên mình bằng dòng máu nóng, đóng lại màn đêm bằng lệ ướt bờ mi
Và đốt đi tờ giấy, nơi mỗi dòng chữ lại làm một dòng lệ tuôn rơi...
Nếu em vấp ngã, anh sẽ đỡ em
Nếu em yêu, anh cũng sẽ yêu
Cứ như vậy, em yêu, đừng e sợ điều gì
Em sẽ luôn an toàn, anh hứa
Chỉ cần em cũng sẽ yêu anh
Anh là nhà viết kịch, em là vương miện của anh
Em làm anh bật khóc vì tình yêu em đó
Như em đã từng làm không biết bao lần
Anh chẳng thể viết những câu chuyện này mà chẳng có em
Những nỗi đau, lại cho anh sức mạnh
Ta chẳng thể bên nhau mà thiếu chúng hay sao?
Những lời anh viết ra có thể làm em đau đớn
Anh xin lỗi...Và cám ơn em
Em là người mang cho anh mọi nỗi đau, nhưng với anh, em mãi là duy nhất
Anh bỏ lại em trên nền nhà giá lạnh
Bước một bước về khung cửa quay đi
Bức thư chưa bao giờ được viết giờ ở nơi đâu?
Chúc ngủ ngon em yêu nhé...
Nếu em vấp ngã, anh sẽ đỡ em
Nếu em yêu, anh cũng sẽ yêu
Cứ như vậy, em yêu, đừng e sợ điều gì
Em sẽ luôn an toàn, anh hứa
Chỉ cần em cũng sẽ yêu anh
Giới thiệu bài hát
Nếu cuộc đời mỗi con người là một tờ giấy thì mỗi chuyện tình là một bài thơ được viết trên tờ giấy ấy với biết bao lời lẽ tha thiết, dịu dàng và cũng có khi là đắng cay.Tình yêu đến làm thay đổi cả một con người từ quan điểm cho tới cả suy nghĩ, thậm chí là ý nghĩ bạo loạn chống lại cả hệ tư tưởng của gia đình để bảo vệ cái tình yêu chỉ là đang còn phôi thai ấy, tốt hay xấu vẫn không biết được chỉ biết đang khát bỏng về một bàn ăn không còn đơn lẻ, chiếc xe không còn một mình và những cung đường đi qua sẽ bớt lẻ loi. Nhưng trong giấc mơ cháy bỏng ấy vẫn là một nỗi sợ hãi mơ hồ, tình đến rồi cũng sẽ đi, lửa cháy rồi sẽ tàn, sợ rằng những khoảng cách vô hình sẽ từ từ làm nên bức tường ngăn cách…
You steal my only hope and make me stay awake another night,
I wish you bear with me, stay near me
When the Autumn leaves have fallen….
Solitude, my pain, the last thing left of me…
Một chút nhẹ giọng ở cuối câu như thể một điều gì đó mơ hồ đang bắt đầu len lén vào bài thơ tình viết dang dở, rồi dần dần là những câu thơ buồn nhẹ nhàng thôi nhưng nao cả lòng, khi những chiếc lá thu lìa cành là cũng là lúc tình yêu ra đi, còn lại mình ta đơn độc trong những đêm thao thức. Buồn quá, tình yêu đến ai cũng muốn được sống trọn vẹn, chẳng ai muốn viết lên một bài thơ chia li nhưng lá thu lìa cành là một quy luật của tự nhiên, chẳng thể nào níu kéo được cũng như tình yêu rồi cũng có lúc héo tàn, giữ thế nào một trái tim đã không còn thuộc về mình, một ánh mắt đã nhìn về hướng khác và những bước chân đã không còn muốn sánh đôi.
If you fall I´ll catch, if you love I´ll love, and so it goes, my dear,don´t be scared, you´ll be safe,this I swear.
If you only love me…
Nhưng nếu…., lại là chữ nếu, dựng lên cho ta một niềm hy vọng để làm gì?? để mộng mơ, để chạy trốn cái phũ phàng của hiện tại. Níu kéo một tình yêu đã tan vỡ bằng cái lý thuyết rằng sẽ bước sau người ta, giang tay ra khi người ta vấp té, là chỗ dựa cho người ta trên con đường dài, còn mình ta…thì tự ta vòng tay ôm lấy ta mỗi khi cần 1 bờ vai. “If you love, i ‘ll love” dễ dàng quá nhưng nếu “If you only love me” mơ mộng hão huyền…
Seven lonely lies written on Deadwinter’s night,
open the only book with the only poem I can read…
In blood I sign my name and seal the midnight with a tear.
Burn the paper, every line for them I cried…
Bất chợt giọng hát vút lên, nhấn mạnh từng chữ, chua xót đau đớn, mạnh mẽ cho lắm rồi cũng vỡ oà khi màn đêm về, rồi cũng chỉ là lệ uớt mi, úp mặt vào lòng bàn tay mà khóc, khóc cho sự đợi chờ ngu ngốc của mình, chỉ với màn đêm mới sống thật với bản thân mới có thể oán trách thậm chí là làm tổn thương mình, biết bao đêm tìm quên trong men ruọư, rồi muốn đập phá, miễn sao có thể quên đi những ký ức đau đớn ấy, giá như có thể gom tất cả những khổ đau ấy vào lá khô đốt thành tro bụi rồi thổi tung lên trời, bay về miền quên lãng.
I am the Playwrite and you are my Crown, make me cry for your love,
like you’ve done many times, so I know.
I can’t write these storylines without you, lady pain, make me strong,
can’t we be together without them forever…
The words I write can only hurt you, sorry for the rain.
Thank you, my only one, you gave me this pain…I leave you gently on the floor,
take one step towards the door.
Where’s the letter never written, good night now…
Kết thúc thật rồi, hụt hẫng và lưng chừng, không một lý do, chỉ là sự mệt mỏi đã làm nguội lạnh một trái tim yêu nồng nàn. Có những đợi chờ làm người ta ấm áp lên từng ngày nhưng có những đợi chờ chỉ làm người ta chết dần chết mòn trong vô vọng. “If you only love me..” vẫn còn bị bỏ ngỏ và The Misery mãi mãi là nỗi thống khổ của một tình yêu u uẩn!
Nguồn: nuocmatcuacaz